Một Trăm Ngày
Phan_5
- Ngọc Trang bước ra ngoài lòng cô đau như cắt nhưng cô biết được yêu một người chẳng qua cũng chỉ muốn người đó hạnh phúc mà thôi. Tối hôm đó.
Ngọc Trang (nhìn vào phòng làm việc) : Giám đốc vẫn chưa về sao?
Thư ký : Vẫn chưa, cả ngày hôm nay anh ấy cũng ko ra khỏi phòng.
Ngọc Trang : Cám ơn cô, nếu giám đốc có hỏi thì cô nói tôi đã về rồi.
Thư Ký : Dạ!!
- Ngọc Trang nhìn vào phòng thấy Tuấn Phong đang ngồi suy tư đôi mắt cô lộ rõ vẻ ko vui. Tuấn Phong đang mãi mê suy nghĩ thì có điện thoại
Tuấn Phong : Alô, Khả Hân em gọi anh có gì ko?
Khả Hân : Ko phải Ngọc Trang nói anh có chuyện rất quan trọng muốn nói với em sao?
Tuấn Phong (sờ tay vào tấm hình) : Cũng ko có gì quan trọng đâu, à mà em đang ở đâu zậy.
Khả Hân : Em đang trên Taxi sắp về đến nhà rồi.
Tài xế : Cô à đường kẹt xe rồi, chúng ta đi đường vòng qua Nguyễn Thị Minh Khai nha.
Khả Hân : Cũng được.
Tuấn Phong (nhớ đến vụ tai nạn của Mỹ Ngọc)
Khả Hân (ko nghe tiếng Tuấn Phong) : Alô, anh Tuấn Phong anh còn nghe điện thoại ko?
Tuấn Phong : À, à có, em…
- Tuấn Phong chưa nói hết câu thì nghe một tiếng Két, tiếng thắng gấp của chiếc xe và một tiếng rầm thật lớn vang vọng vào điện thoại.
Tuấn Phong : Khả Hân, Khả Hân, em có nghe anh nói ko?
-Đáp lại tiếng trả lời của Tuấn Phong là tiếng tút tút thật dài. Tuấn Phong vội vàng chay đi.
Thư Ký (Gọi theo) : Giám đốc, giám đốc…
- Tuấn Phong lên xe phóng thật nhanh nhưng anh lại cảm thấy chiếc xe chạy chưa hết số, đến một đoạn thì kẹt xe.
Cảnh sát (vịnh vào kiếng xe của Tuấn Phong) : Anh ơi đằng trước có tai nạn, đường bị kẹt rồi anh làm ơn đi đường khác đi.
Tuấn Phong : Tai nạn giao thông sao, anh có biết nạn nhân là ai ko?
Cảnh sát : Ko rõ lắm nhưng nghe nói là một cô gái rất trẻ.
- Tuấn Phong nghe vậy càng nóng lòng hơn anh lập tức xuống xe chạy một mạch tới đó.
Cảnh sát : Nè, nè anh ơi, còn xe của anh.
Tuấn Phong (vừa chạy vừa thấy cay nơi khóe mắt) : Ông trời ơi, ông đã cướp mất Mỹ Ngọc rồi, con xin ông xin ông đừng cướp mất Khả Hân. Xin ông hãy trả lại cô ấy cho con.
-Hiện trường tai nạn giao thông
Tuấn Phong (xông vào trong thì bị cảnh sát ngăn lại) : Tôi xin anh mà, cho tôi vào trong đi bạn của tôi đang ở trong ấy.
Cảnh sát : Anh ơi bình tĩnh lại đi, cho dù chúng tôi có cho anh vào trong thì cũng ko được gì đâu, bởi vì nạn nhân đã chết rồi.
Tuấn Phong (kích động) : Ko thể nào, ko thể nào, anh cho tôi vào trong đi mà.
Khả Hân : Anh Tuấn Phong..
- Tuấn Phong lập tức quay lại, ko thể diễn tả được là anh vui mừng đến cỡ nào, anh lập tức chạy như bay qua chỗ Khả Hân anh ôm chầm lấy cô.
Tuấn Phong : Anh rất sợ em xảy ra chuyện, anh sợ em cũng giống như Mỹ Ngọc ko nói lời nào đã bỏ anh lại một mình, anh thật sự rất sợ, em có biết ko?
Khả Hân (đẩy Tuấn Phong ra) : Anh Tuấn Phong à, em biết là anh lo cho em, nhưng anh đã nhầm lẫn rồi (nói chậm rãi nhấn mạnh từng chữ) em ko phải Mỹ Ngọc, em ko muốn anh xem em là một cái bóng, xin lỗi em về trước (quay người bỏ đi)
- Tuấn Phong quay lại nhìn theo đôi mắt anh thấm đẫm lệ, anh ko biết nói gì trong giây phút này anh chỉ im lặng đứng một chỗ nhìn theo từng bước đi của cô mà thôi.
Quốc Minh (thấy Khả Hân đang đi về) : Sao hôm nay cô ko tập bóng rổ cùng với tôi.
Khả Hân : Sáng nay tôi đi tham gia tuyên truyền cùng tên Đê Tiện nên ko tập bóng cùng anh được, xin lỗi
Quốc Minh (tỏ vẻ ko vui) : Zậy sao?
Khả Hân : Anh ngày nào cũng luyện tập như zậy sao?
Quốc Minh : Thì luyện tập cho cơ thể khỏe mạnh, với lại sắp có giải đấu quốc gia tôi cũng có đăng ký tham gia nên phải tập luyện tốt hơn.
Khả Hân (cười gượng) : Anh cũng siêng năng quá ha.
Quốc Minh : Nhìn cô ko zui, sao zậy Huỳnh Thiên làm cô giận hả?
Khả Hân : Ko liên quan gì đến tên Đê Tiện đó, là Tuấn Phong
Quốc Minh : Tuấn Phong sao?
Khả Hân : Tôi ko muốn anh ấy xem tôi là một cái bóng, tôi biết ảnh rất yêu Mỹ Ngọc nhưng tôi là tôi tại sao anh ấy cứ nhìn tôi thành cổ chứ.
Quốc Minh : Cô đừng trách cậu ấy, chỉ là cậu ấy ko quên được Mỹ Ngọc thôi.
Khả Hân : Zậy còn anh, có phải anh cũng xem tôi là cổ ko?
Quốc Minh (câu hỏi của Khả Hân làm anh bất ngờ) : Sao cô hỏi tôi như zậy chứ.
Khả Hân (lỡ lời) : Ko phải anh cũng yêu Mỹ Ngọc sao?
Ken (đứng hình) : Sao cô biết, cô điều tra tôi sao?
Khả Hân : Tôi..tôi chỉ là tình cờ biết thôi, anh trả lời câu hỏi của tôi trước đã, có phải anh cũng xem tôi là Mỹ Ngọc ko?
Quốc Minh : Ko có, tôi từ đầu đên giờ chưa từng xem cô là Mỹ Ngọc, từ lúc Mỹ Ngọc từ chối tôi nhận lời Tuấn Phong thì tôi đã kết thúc tình cảm của mình, cho nên cô có xuất hiện hay ko thì cũng ko việc gì cả.
- Khả Hân chưa kịp nói lời nào thì có 3 người bước vào tiếp đó có thêm 3 người nữa họ khống chế Khả Hân, ánh mắt tên đi đầu nghênh mặt nhìn Quốc Minh.
Huy : Chào siêu sao bóng rổ, đang tâm tình với bạn gái sao?
Quốc Minh : Cậu tìm tôi có chuyện gì ko? Có gì thì chúng ta nói chuyện là được rồi, mấy người buông cổ ra đi.
Hoàng : Cũng ko muốn gì, chỉ muốn so tài với anh thôi, nghe nói anh cũng đăng ký tham gia giải đấu quốc gia phải ko?
Quốc Minh : Chuyện đó thì sao?
Vương : Chúng ta cùng nhau chơi bóng rổ nếu cậu thắng thì tôi trả lại bạn gái cho anh còn nếu ko thì (lại gần Khả Hân) cô gái xinh đẹp này phải đi chơi với tụi này.
Khả Hân (tức giận) : Tránh ra.
Quốc Minh : Đừng có động tay động chân như zậy?
Huy : Sao có đồng ý hay ko?
Quốc Minh : Cách chơi như thế nào.
Hoàng : 1 chọi 5
Khả Hân : 1 chọi 5 các người hiếp người quá đáng zậy sao, một mình Quốc Minh thì làm sao đấu lại 5 người chứ.
Vương : Cô lo cho cậu ta sẽ ko thắng sao, cô ko có lòng tin với anh ta zậy sao?
Khả Hân : Nhưng như zậy là ko công bằng.
Hoàng : Zậy đi, nếu cậu ném vào 1 trái thì thắng chúng tôi thì 3 trái, như zậy thì công bằng rồi chứ.
Quốc Minh (cắt lời Khả Hân khi cô định nói) : Được, nếu tôi thắng thì các người phải buông cô ấy ra.
Vương : Được, quyết định vậy đi (gọi tên đang giữ Khả Hân) Khang , nhớ đừng làm mất một sợi tóc của người đẹp nếu ko Quốc Minh sẽ rất đau lòng.
-Trận đấu bắt đầu Quốc Minh đã giành được thế thượng phong nhưng khi anh định ném trái bóng vào rổ thì bị một người chơi xấu thúc trỏ vào bụng anh làm anh khụy xuống Huy nhân dịp đó dành được trái banh và ném vào rổ.
Khả Hân (lo lắng) : Sao Hỏa anh có sao ko? Tại sao các người ko giữ lời hứa các người sợ thua nên chơi xấu sao?
Hoàng : Con mắt nào của cô thấy tụi này chơi xấu.
Khả Hân : Các người
Quốc Minh (ôm bụng đứng dậy vẫn chưa hết đau) : Tôi ko sao, cô đừng lo quá. Tiếp tục đi.
Huy : Chúng tôi đã vào 1 trái rồi đó.
-Lần thứ hai Quốc Minh lại bị chơi xấu bị một lúc cả hai người làm anh ko thể đứng dậy nỗi.
Khả Hân (khóc) : Quốc Minh à, thôi bỏ đi anh đừng đấu nữa nếu ko anh sẽ bị họ đánh chết đó.
Quốc Minh (cố gắng đứng dậy) : Tôi…tôi..ko sao thật mà..
Vương : Còn một trái nữa đó, nếu trái này chúng tôi lại vào thì cô ấy phải đi chơi với tụi này đó.
Quốc Minh : Chưa kết thúc trận đấu thì chưa biết ai thắng ai bại đâu.
Huy : Quả nhiên là có khí khái, định làm anh hùng cứu mỹ nhân sao? Để xem cậu làm được gì? Tiếp tục.
-Lần này Quốc Minh cầm thật chặt quả bóng trên tay rồi anh nhìn Khả Hân một cái, tiến thẳng đến cái rổ, anh mặc kệ mấy người kia chơi xấu thế nào vẫn ném trái banh vào rổ. Trái banh tưng ngoài vành rổ làm mọi người đều nhìn chăm chú vào trái banh rốt cuộc thì trái banh cũng lọt vào rổ. Bọn người đó nhìn nhau .
Huy (ra hiệu Khang buông Khả Hân ra) : Tụi này cũng là người giữ lời hứa, nếu trái banh đã vào rổ chúng tôi cũng trả người cho cậu. Về thôi.
Khả Hân (đỡ Quốc Minh lên) : Anh ko sao chứ, còn đứng nỗi ko?
Quốc Minh : Ko sao, tôi ko sao đâu.
Khả Hân (lấy tay lau máu ở khóe miệng Quốc Minh) : Anh chảy máu như zậy mà nói ko sao chứ. Tại sao anh lại ngốc như zậy chứ, lỡ xảy ra chuyện gì thì sao ?
Quốc Minh (nhìn thẳng vào mắt Khả Hân) : Zậy nếu cô xảy ra chuyện gì thì sao (tự nhiên nhỏ và ấm) lúc đó tôi sẽ rất khó chịu. Tôi ko muốn cô xảy ra chuyện gì?
-Cô chưa bao giờ nghĩ những lời này sẽ nói ra từ miệng của Quốc Minh nhưng như zậy cũng làm cho cô có một chút cảm giác. Cô dìu anh về gần đến nhà thì anh khụy xuống.
Khả Hân (đưa tay đỡ) : Cẩn thận.
-Vô tình cô và anh hôn nhau mọi chuyện xảy ra rất nhanh. Khoảng cách của hai người rất gần.
Quốc Minh : Tóc vàng, ở khoảng cách gần như zậy nhìn cô đúng là rất đẹp (tiến tới gần để hôn lần nữa)
Ngọc Trang (nhìn chăm chú) : Hai người đang làm gì zậy?
-Cả Quốc Minh và Khả Hân đều giật mình.
Khả Hân (bối rối) : À, anh ta bị thương tôi đỡ anh ta về nhà thôi.
Ngọc Trang : Nhưng lúc nãy tôi thấy hai người…(chỉ tay là là)
Quốc Minh (mặt đỏ như gấc) : Ko phải, lúc nãy là anh bị té cô ấy đỡ anh thôi, rồi..
Ngọc Trang (cười gian) : Được rồi, được rồi em hiểu mà, anh ko cần phải giải thích đâu, sao có cần em dìu phụ hay ko?
-Nói rồi Ngọc Trang mỉm cười như nhìn thấu mọi chuyện.
Dì Huệ (đưa hũ thuốc cho Ngọc Trang) : Cô Ngọc Trang thuốc có đây rồi ạ.
Ngọc Trang : Cám ơn chị. Anh làm gì mà để bị thương dữ zậy?
Khả Hân (nhanh nhảu) : Tất cả cũng tại đám người lúc nãy, đúng là quá đáng 6 người ăn hiếp 1 người
Ngọc Trang : Anh đánh nhau với người ta hả?
Quốc Minh (cười) : ko phải chỉ là thi đấu bóng rổ thôi, do ko cẩn thận nên mới bị thương.
Khả Hân (bất bình) : Nhưng rõ ràng là họ chơi xấu mà.
Quốc Minh : Đó là chuyện bình thường thôi, tất cả cũng giống như tiểu xảo zậy, họ chỉ muốn chiến thắng thôi.
Ngọc Trang : Khả Hân cô băng bó cho Quốc Minh đi, tôi nghe điện thoại một lát (đi nghe điện thoại)
Quốc Minh (thấy Khả Hân băn khoăn) : Cô ko biết làm thì nói đi, chứ đừng sợ xấu mặt rồi làm đại nha.
Khả Hân (như bị khiêu khích) : Ai nói là tôi ko biết (kéo tay Quốc Minh) đưa đây.
Quốc Minh (nhăn mặt) : Bây giờ tôi là bệnh nhân cô làm ơn nhẹ nhàng một chút được ko?
Khả Hân : Biết rồi.
- Khả Hân tỏ ra như một y tá chính hiệu, nhưng khi băng xong thì..
Ngọc Trang (nghe điện thoại xong quay lại) : Cô đang gói bánh tét hả? (ngạc nhiên cực độ)
Quốc Minh (đưa tay bị bó như giò heo lên) : Ko phải tôi đã nói với cô nếu cô ko biết làm thì đừng làm ẩu, cô xem tay tôi bây giờ thành cái gì đây?
Khả Hân (để hai tay lên môi tỏ vẻ ngây thơ) : Tôi…xin..lỗi đây là lần đầu tiên tôi băng bó cho người ta, tuy hơi xấu một chút nhưng cầm máu là được rồi.
Tuấn Phong (vừa về tới, ngạc nhiên) : Quốc Minh, còn lâu lắm mới tới lễ hội Hallowen cậu cần gì phải hóa trang sớm như zậy chứ?
Ngọc Trang : Tác phẩm của Khả Hân đó.
Khả Hân (thấy Quốc Minh nhìn mình) : Tự nhiên tôi nhớ có chuyện cần làm. Tôi..về trước (vọt lẹ).
Tuấn Phong (chào xả giao) : Mình lên lầu trước.
Quốc Minh : Anh ta làm sao zậy.
Ngọc Trang (ko nhịn được cười khi thấy cánh tay giò heo của Quốc Minh) : Để em băng lại cho anh.
- Ngọc Trang kể lại mọi chuyện cho Quốc Minh nghe, sau khi băng lại vết thương Quốc Minh lên lầu tìm Tuấn Phong
Tuấn Phong : Vào đi, à Quốc Minh có chuyện gì sao?
Quốc Minh (kéo ghế ngồi) : Mình có chuyện này muốn hỏi cậu.
Tuấn Phong (hai tay đan vào nhau để lên bàn) : Có chuyện gì thì nói đi (cười)
Quốc Minh : Cậu có yêu Khả Hân ko?
Tuấn Phong (ngỡ ngàng) : Tại sao cậu lại hỏi zậy?
Quốc Minh (nhìn thẳng vào mắt Tuấn Phong) : Bởi vì mình yêu cô ấy. Nên mình muốn biết cậu có yêu cổ hay ko
P/s Câu nói của Quốc Minh làm Tuấn Phong chạnh lòng, liệu anh sẽ trả lời thế nào, làm sao khi Huỳnh Thiên và Quốc Minh cùng yêu chung một người. Chương 8 Thật lòng yêu em
Chương 8: Thật lòng yêu em
-Phòng của Tuấn Phong
Quốc Minh : Bởi vì mình yêu Khả Hân.
Tuấn Phong (cười trừ) : Chuyện đó thì liên quan gì đến mình, cậu ko cần phải nói cho mình biết.
Quốc Minh : Chúng ta là bạn thân bao nhiêu năm rồi, mình còn ko hiểu cậu sao. Mình biết cậu rất yêu Mỹ Ngọc đến bây giờ cậu vẫn chưa quên được cô ấy. Mình ko phải kêu cậu triệt để quên Mỹ Ngọc nhưng Tuấn Phong cậu phải làm rõ quá khứ là quá khứ cậu ko thể cứ sống mãi trong ký ức đó được.
Tuấn Phong : Zậy nếu mình cũng yêu Khả Hân thì sao (nhìn thẳng vào mắt Quốc Minh giọng nghiêm túc)
Quốc Minh : Nếu như zậy thì mình sẽ chúc mừng cậu, chúc mừng vì cậu ko còn phải nhốt mình trong ký ức đau khổ về Mỹ Ngọc nhưng mình ko phải vì thế mà từ bỏ Khả Hân, mình đã từng để hạnh phúc vuột mất một lần nhất định lần này sẽ ko để mất.
Tuấn Phong : Cậu đã từng yêu Mỹ Ngọc.
Quốc Minh : Đó là chuyện của quá khứ, nếu cậu thực sự yêu Khả Hân mình sẵn sàng cạnh tranh công bằng với cậu còn nếu cậu chỉ coi cổ như cái bóng của Mỹ Ngọc thì mình nói cho cậu biết mình sẽ ko để cậu làm tổn thương cô ấy đâu.
-Cuộc nói chuyện trở nên căng thẳng. Ngọc Trang ở ngoài nghe được cô liền gõ cửa bước vào để giảm bớt căng thẳng.
Ngọc Trang : Em đem trái cây cho hai người nè, đang nói chuyện gì mà nhìn anh Quốc Minh và anh Tuấn Phong căng thẳng quá zậy?
Quốc Minh (cười) : Cũng ko có gì, anh về phòng trước đây.
Ngọc Trang (đợi Quốc Minh đi khỏi) : Anh và anh Quốc Minh cãi nhau sao?
Tuấn Phong : Ko có, anh và Quốc Minh chỉ bàn công việc thôi.
Ngọc Trang : Nếu ko có gì em ra ngoài trước, anh cũng đừng thức khuya quá.
-Tuấn Phong chỉ gật đầu cười lấy lệ. Sáng hôm sau Huỳnh Thiên đã bấm chuông inh ỏi.
Khánh Kỳ : Nghe rồi, nghe rồi, tới liền (mở cửa) anh làm gì tới sớm zậy?
Huỳnh Thiên : Tôi tới tìm Tóc Vàng.
Khả Hân (đầu tóc bù xù do mới ngủ dậy, vừa ngáp vừa gãi đầu) : Sáng sớm mà ai tìm tôi zậy (nhìn thấy Huỳnh Thiên thì xấu hổ) anh tới đây làm gì (vuốt tóc cho ngay ngắn)
Huỳnh Thiên : Khó khăn lắm hôm nay anh mới không phải quay phim, nên định đưa em đi vận động chút mà.
Khả Hân : Mới sáng sớm mà đi đâu chứ.
Huỳnh Thiên : Đi rồi em sẽ biết, bây giờ mau lên thay đồ đi.
- Huỳnh Thiên đưa Khả Hân đi leo núi, lúc đầu cô còn tỏ vẻ ko hứng thú nhưng thấy Huỳnh Thiên phấn khởi như zậy cô cũng cảm thấy thoải mái theo.
Huỳnh Thiên : Phía trước là có trạm dừng rồi chúng ta sẽ nghỉ ngơi ở đó.
Khả Hân (thở ko ra hơi) : Uhm
Huỳnh Thiên (đặt ba lô xuống ghế, lấy chai nước ra) : Lần đầu leo núi thế nào?
Khả Hân : Mệt muốn chết luôn (cầm lấy chai nước Huỳnh Thiên đưa)
Huỳnh Thiên : Tại em mới leo lần đầu thôi, leo quen rồi em sẽ thấy thích môn thể thao này.
Khả Hân (tu một hơi nước rồi nói) : Hai anh em anh cũng lạ toàn thích môn thể thao quái gở gì ko? Môn nào cũng khó.
Huỳnh Thiên (cười xả giao) : Zậy sao?
Khả Hân : Tại sao anh và Quốc Minh lại trở mặt zậy, hai người là anh em lẽ ra phải thương yêu nhau chứ.
Huỳnh Thiên : Tại sao em lại nghĩ là anh em thì phải thương yêu nhau chứ.
Khả Hân : Anh xem tôi và Khánh Kỳ nè, không phải là chị em ruột nhưng tôi rất thương cô ấy, chúng tôi chưa bao giờ cãi nhau.
Huỳnh Thiên : Anh có thể nhận thấy Khánh Kỳ thật sự rất thương em. Nhưng chuyện của anh và Quốc Minh dài dòng lắm ko phải nói vài ba câu thì có thể nói hết. À, anh vừa mới thu âm ca khúc mới em lấy điện thoại ra đi anh gởi qua cho (thấy Khả Hân e dè) em sao zậy
Khả Hân : Xin lỗi anh, điện thoại hư rồi.
Huỳnh Thiên : Sao lại hư.
Khả Hân : Tôi ko cố ý làm hư đâu, hôm qua lúc đi tuyên truyền với anh ở trung tâm thương mại xong, tôi đón Taxi về nhà, lúc đó xe thắng gấp tôi tuột tay làm rớt nên hư rồi.
Huỳnh Thiên (cười) : Hư rồi thì thôi, anh đâu có trách em đâu, em cầm lấy điện thoại của anh mà xài đi.
Khả Hân : Anh lại đưa điện thoại cho tôi nữa sao, như zậy anh làm sao mà xài.
Huỳnh Thiên : Anh mua cái khác là được rồi (cầm lấy điện thoại kéo Khả Hân lại chụp) nè, em cầm đi.
Khả Hân : Sao lại để hình anh và tôi chứ.
Huỳnh Thiên (diện lý do) : Thì phòng hờ, nếu như phóng viên có trộm được điện thoại của em thấy chúng ta tình tứ như zậy thì sẽ ko nghi ngờ nữa.
Khả Hân (nghi ngờ) : Anh ko gạt tôi chứ.
Huỳnh Thiên : Thật mà. Anh ko gạt em đâu.
Khả Hân : Nè, từ lúc mấy tuổi mà anh đã thích làm diễn viên rồi.
Huỳnh Thiên : Từ hồi anh học trung học lận, em nhìn anh thì cũng biết hồi nhỏ anh rất đẹp trai rồi, lúc đó anh được rất nhiều bạn gái trong trường thích, nhưng anh lại thích cô pạn lớp trưởng ngồi gần. Cô ấy rất lạ mặc dù anh tỏ tình với cổ bao nhiêu lần, tặng bao nhiêu quà cổ cũng đều từ chối.
Khả Hân : Thì ra người đào hoa như anh cũng có ngày như zậy? Rồi sao nữa anh thất tình hả?
Huỳnh Thiên : Lúc đó anh tức lắm, anh mới hỏi cổ có phải cổ đã có người yêu rồi ko, cổ trả lời anh người yêu của cổ rất đẹp trai, lại tài giỏi em có biết người đó là ai ko?
Khả Hân (cười) : Ko biết, là ai zậy?
Huỳnh Thiên : Là thần tượng cuả cổ, thì ra cổ thích một anh chàng diễn viên
Khả Hân : Đừng nói vì thế mà anh làm diễn viên nha.
Huỳnh Thiên : Lúc đó hiếu thắng lại ko hiểu biết gì nhiều nên anh nghĩ nếu anh nỗi tiếng giống như thần tượng của cô ấy thì cô ấy sẽ thích anh.
Khả Hân : Anh cũng rất dễ tin người. Zậy pây giờ cô bạn đó đâu
Huỳnh Thiên : Cô ấy qua mỹ định cư rồi, cũng đã lấy chồng.
Khả Hân : Từ nhỏ anh đã đào hoa rồi bây giờ cũng ko thay đổi gì, zậy đến bao giờ anh mới nghiêm chỉnh đây, anh ko muốn yêu ai sao?
Huỳnh Thiên : Đương nhiên là muốn, những chuyện trước đây là do anh chưa tìm thấy một nữa của mình, nhưng nếu anh tìm được một nữa ấy rồi thì anh sẽ một lòng một dạ yêu cổ, anh sẽ vì cổ làm tất cả mọi chuyện bao gồm tính mạng của anh cũng có thể cho cổ (giọng nói nghe trầm ấm và da diết)
Khả Hân : Zậy anh đã tìm được cô gái ấy chưa?
Huỳnh Thiên : Đã tìm thấy rồi, người đó đang ngồi trước mắt anh.
Khả Hân : Anh lại muốn trêu ghẹo tôi sao?
Huỳnh Thiên : Tại sao lúc nào em cũng nghi ngờ anh zậy? Anh có thể gạt cả thế giới nhưng anh là thật lòng với em. Với lại…
Khả Hân (điện thoại reo cắt ngang lời nói của Huỳnh Thiên) : Có điện thoại. Là Kiện Phong gọi (đưa cho Huỳnh Thiên) anh nghe đi.
Huỳnh Thiên: Alô ! Tôi nghe đây Kiện Phong
Kiện Phong (giọng lo lắng): Cậu đi đâu mà từ sáng giờ ko liên lạc được zậy?
Huỳnh Thiên (nhìn Khả Hân) : Tôi và Khả Hân đi leo núi chắc là do sóng yếu nên ko liên lạc được, có chuyện gì ko?
Kiện Phong : Chuyện lớn là đằng khác, cậu mau về đi. Đưa Khả Hân cùng đến luôn
Huỳnh Thiên : Um, tôi về ngay.
Khả Hân : Có chuyện gì sao?
Huỳnh Thiên : Ko biết nữa, ko nói rõ ràng thì cúp máy rồi.
-Công ty TBB
Huỳnh Thiên (tay trong tay với Khả Hân chạy tới) : Có chuyện gì mà ngoài kia đông phóng viên quá zậy, tôi và Khả Hân phải đi cửa sau mới vào được.
Kiện Phong (cầm tờ báo đưa cho Huỳnh Thiên) : Cậu xem bài báo hôm nay đi.
- Huỳnh Thiên cầm lấy cùng Khả Hân xem thì ra là tấm hình tối qua Khả Hân dìu Quốc Minh từ sân tập bóng rổ về, còn chụp được tấm hình cô và Quốc Minh hôn nhau.
Khả Hân (nhìn Huỳnh Thiên) : Mọi chuyện ko phải như zậy đâu, sao họ lại đăng lung tung như zậy chứ.
Kiện Phong : Ko đăng thì bây giờ cũng đã đăng rồi, ko cần biết tạp chí lá cải này đăng đúng hay đăng sai, điều quan trọng là làm sao giải thích với phóng viên kìa.
Khả Hân : Tôi..
Huỳnh Thiên (vỗ vai an ủi, cười) : Em ko cần phải lo đâu, anh đã quen với những chuyện này rồi. Chúng ta ra ngoài giải quyết đi Kiện Phong, em ở đây đợi anh đi, nếu em ra ngoài họ sẽ làm khó em đó (nhìn Kiện Phong ra hiệu đira ngoài)
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian